Gnh radio

Chốn bình yên hàm dưỡng nơi mảnh đất tâm hồn

Bàn tay nâng đỡ được nhào nặn nên từ những bước ngoặt chuyển mình của những tấm gương kiên cường chẳng ở đâu xa. Những con người vẫn đang kề cạnh chúng ta và cùng hòa vào nhịp điệu của cuộc sống mỗi ngày

XEM THÊM

HÀNH TRÌNH CHUYỂN HÓA

XEM THÊM

GIÁ TRỊ CUỘC SỐNG

Những khoảng lặng để chúng ta cùng nhau nhìn lại những biến cố bất chợt ập đến trong cuộc sống, những chủ đề vẫn đang được bàn luận từ muôn thưở... để cùng nhau tìm ra những bài học cuộc sống mà vũ trụ đã gửi đến cho chúng ta

Kết nối với chúng tôi

Công ty Cổ phần tư vấn Giáo dục Bách Khoa

Địa chỉ: 299/3A Lý Thường Kiệt, phường 15, quận 11, thành phố Hồ Chí Minh
Hotline: 0938 298 503  |  Email: Talk@gnh.edu.vn  |  Website: https://gnh.vn/talk

1/Mở bài: Miêu tả về bản thân trước khi có bước ngoặt?
2/Thân bài: Sự kiện đã giúp bạn tạo nên bước ngoặt thay đổi? (đi  bộ, thiện nguyện, học 1 khoá học, người thân mất, đọc 1 cuốn sách,....)
3/Kết bài: Sự thay đổi sau sự kiện bước ngoặt đó

Bố Cục

TIÊU ĐỀ: Đúc kết bài học, thông điệp của cả câu chuyện bạn gửi đến

LỜI DẪN KẾT: Bài học, thông điệp, giá trị muốn gửi đến người nghe

SỰ RA ĐI CỦA NGƯỜI THÂN MÓN QUÀ HAY THẢM KỊCH

  Chuyện xảy ra đúng vào mồng 6 Tết năm 2020, cả gia đình tôi đang trên đường từ quê nhà Pleiku vào lại Sài Gòn. Bất ngờ, tôi nhận được tin sét đánh: Chị gái tôi phát hiện bị ung thư giai đoạn 3, đã di căn mạnh. Linh, cô vợ tôi, quay sang hỏi: “Chị Ly bị ung thư rồi, giờ làm sao đây anh?”. Tôi đứng sững chốc lát, thở 1 hơi dài -  rồi trả lời: “Thì cả nhà mình cùng bước vào một cuộc hành trình mới chứ sao...”

  Cuộc hành trình ấy đương nhiên cực kỳ khó khăn, nhưng tôi không ngờ nó lại kết thúc sớm vậy…. Chỉ là vỏn vẹn 3 tuần từ cái ngày nhận được tin cho đến lúc thân xác chị chỉ còn lại nắm tro. Cầm hài cốt chị trên tay, tôi thầm nghĩ: “Vậy là thân xác của chị đã kết thúc cuộc hành trình ngắn ngủi của nó, 33 năm….” Nhưng dù sao với chị tôi - biểu tượng của sự hồn nhiên và thánh thiện luôn ở trong lòng mọi người. Một cuộc đời tuy không dài nhưng ý nghĩa biết bao...

  Chị tôi là giáo viên dạy đàn piano, được bạn bè yêu quý đặt cho nickname: Họa Mi Vui Ca.
  Đến với rừng bằng lời ca tiếng hát. Bây giờ họa mi đã vút cao lên trời, để lại cho rừng những khúc nhạc ấm áp và trầm hùng.
  Tình yêu thương, sự quan tâm sâu sắc đến mọi người là điều mà bất kỳ ai cũng cảm nhận được khi tiếp xúc với chị - nguồn năng lượng vui vẻ cho cả gia đình.
  Những đứa em trong nhà xem chị là thần hộ mệnh – người đứng ra bảo vệ cho cảm xúc và ước mơ của chúng trước bố mẹ.
  Học trò piano thì coi chị như mẹ.
  Với bạn bè, chị như nhà tâm lý chữa lành.
  Còn với tôi, chị như người bạn thân, người thầy giỏi. Chị có nụ cười thật hiền và không bao giờ muốn làm tổn thương ai.
  Thậm chí vào những ngày đau đớn cuối đời, khi đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, sự quan tâm người khác của chị vẫn không hề thay đổi. “Tủn ăn gì chưa, tối ngủ đâu?”, “Anh đi ngủ chút đi ?” “Cô Vân nghỉ đi, không cần thức canh con đâu”.

  Nhưng còn một điều khác khiến tôi nể phục chị hơn nữa. Ẩn sâu trong tình yêu thương đó, hiện diện một ý chí sắt đá. Dù phải gánh chịu những nỗi đau thể xác vượt quá giới hạn của con người, nhưng chị không bao giờ có ý từ bỏ hy vọng. Túc trực bên giường bệnh của chị suốt 3 tuần cam go cuối đời, tôi cảm nhận sâu sắc từng thử thách chị đối mặt hằng ngày. Tất cả cơ quan nội tạng của chị gần như đều có vấn đề nghiêm trọng: nhiễm trùng máu, suy thận, suy tim, dạ dày không tiêu hóa được, khối u đè dây thần kinh, tràn dịch ổ bụng, tràn dịch màng phổi... Chúng tôi làm đủ mọi cách, cố gắng xoa dịu nỗi đau ấy. Nhưng quái ác thay, chúng lại ngày một lớn hơn. Đến những ngày cuối thì moocphin gần như cũng không còn tác dụng giảm đau nữa luôn rồi.

  Ấy thế mà, tôi chưa bao giờ nghe thấy thốt ra từ chị một câu than trách, chưa bao giờ thấy chị hoảng sợ, chưa bao giờ thấy chị từ bỏ hy vọng. Chị vẫn không quên tô điểm cuộc đấu tranh gian khó này bằng những nụ cười nhẹ nhàng mỗi khi qua được 1 cơn đau. Chị vẫn không ngừng khích lệ chúng tôi cùng đồng hành. Nỗi đau của cái thể xác còm cõi trên giường bệnh hầu như không thể đụng chạm đến tinh thần vững chãi của chị.

  Bên ngoài nhẹ nhàng như nước. Bên trong lại cứng rắn như sỏi đá.
  Bên ngoài đẹp tựa hoa hồng. Bên trong lại vững vàng như tùng, như bách.
  Bên ngoài thánh thót như họa mi. Bên trong lại mạnh mẽ như đại bàng.

  Chị đã dạy cho chúng tôi 2 bài học quan trọng của cuộc đời: Tình Yêu Thương và Sự Kiên Cường.

 
  Trong Thánh Kinh, Chúa Giêsu đã dạy: “Ai tin vào Người thì sẽ được sự sống đời đời”. Khi chết, những linh hồn thánh thiện sẽ được về gần với dung nhan Chúa. Và lại được hưởng niềm phúc lạc trọn vẹn từ tình yêu vô biên của Ngài.
  Phật giáo thì cho rằng: Phần xác này chỉ là cái mà linh hồn vay mượn để chiêm nghiệm những bài học trong kiếp sống này.
  Càng đọc, tôi lại càng vỡ lẽ ra: trước giờ chúng ta đã hiểu sai bét về cái chết, nên ta mới đau đớn, mới than khóc khi người thân ra đi. Tất cả những bằng chứng thực tế từ những người có trải nghiệm chết lâm sàng; sự hiểu biết của những vị thầy tâm linh, đến lời dạy của các bậc Thánh Nhân, đúc kết lại thì cũng cùng chung một quan điểm: Linh hồn là vĩnh cửu. Vào thời gian đó, tôi dường như được tâm hồn chị dẫn lối, tôi tuyệt đối tin: đó là Sự Thật.

Vâng! Phần xác của chị tôi đã ra đi. Nay chúng tôi không thể nhìn mặt nhau, cùng ngồi quanh bàn cơm gia đình, cùng đàn hát,... Nhưng giờ đây thì tôi đã biết, linh hồn chị tôi vẫn luôn tồn tại.
Không những thế, chị giờ đây đã rũ bỏ được nỗi đau tột cùng của thể xác, để tiếp tục cuộc hành trình của riêng mình. Với 33 năm đã sống thật đẹp ở đời này, chắc chắn hành trình tiếp theo của chị sẽ còn rực rỡ hơn và được chúc phúc nhiều hơn nữa.
Tôi mừng cho chị lắm!!!

Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ đối mặt với sự ra đi của người thân, với bạn sự ra đi đó có ý nghĩa gì?
Với tôi, nó là một món quà, 1 thông điệp, 1 bài học vô cùng sâu sắc:

1. Bởi chính sự ra đi đó đã cho tôi hiểu ra rằng:

“Cuối đường của sự sống là cánh cổng mở ra cõi vĩnh hằng”
(Trích sách Trở về từ cõi sáng)
“Khi Chúa thương gọi con về, hồn con hân hoan như trong một giấc mơ. Miệng con nức vui tiếng cười, lưỡi con vang lời ca hát. Ngàn dân tung hô: Tôi thật vinh phúc”
(Trích Thánh Ca - nhạc phẩm Ngày Về)

2. Sự ra đi của chị là một tiếng chuông cảnh tỉnh mạnh mẽ, đánh thức tôi rằng: Hãy trân trọng từng giây phút tôi còn thở...

Đừng sống 1 cuộc đời chỉ để vun vén, để thăng quan tiến chức, để được công nhận, khen ngợi và hưởng thụ. Hãy sống một cuộc đời thật ý nghĩa, thật yêu thương, thật kiên cường.

NGHE RADIO


   Ý nghĩa gấp nhiều lần vật chất, họa mi vui ca đã để lại cho chúng tôi những tình khúc du dương nhất và cả những trường ca hào hùng nhất 
  Chị đã không còn ở đây, nhưng 2 bài học này sẽ theo tôi suốt cuộc đời còn lại. Tình Yêu Thương và Sự Kiên Cường.
 Những ngày đầu chị ra đi, tôi vô cùng đau khổ. Nhưng cơ duyên giúp tôi gặp một vị thầy và được khuyên:”Con hãy về đọc quyển Trở về từ cõi sáng đi”. Lúc ấy, tôi chưa hiểu để làm gì, nhưng tôn trọng thầy nên cũng về làm theo. Đọc hết quyển này, tôi tìm thêm những đầu sách khác cùng chủ đề về cái chết để nghiên cứu tiếp, rồi so sánh, đối chiếu với những lời dạy trong Kinh Thánh và Phật Pháp.

   “Không có cái chết, chỉ có sự thay đổi cõi sống”
   “Sau cùng, cái chết chỉ là khởi đầu của một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác mà thôi”